21 thg 8, 2014

Nhớ Hà Nội lúc sang thu

2 năm rồi.  Vẫn còn in lại cảm giác từng cơn gió mát tận trong da thịt thổi táp vào người, vẫn tiếng lá rơi rì rào cuối phố.
Hôm nay sao bỗng nhớ HN quá, nhớ bát bún riêu cua góc phố Hàm Long, nhớ mùi cafe xay Phố Huế, nhớ Hồ Tây, nhớ những tối lang thang khắp nẻo đường.
mùa thu Hà Nội

Tôi không có lãng mạn như thi sĩ, không ví von HN đẹp như tranh. Tôi có những giây phút khắc nghiệt nơi đó. Cắm cúi làm lụng vất vả kiếm đồng tiền với hi vọng sẽ thành công trong cuộc sống.
Với tôi HN thật sự không có nhiều nét đẹp, tôi chỉ thấy nó đẹp trong sách vở, trong ca từ. Trước mắt tôi, Hà Nội khác lắm, chán lắm.......
-----------------------------------------
Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ.
Từ độ nguời đi thương nhớ âm thầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm.
Có phải em mùa thu xưa.

Có bóng mùa thu thức ta lòng sang mùa.
Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Ngày sang thu anh lót lá em nằm,
Bên trời xa sương gió bay.

Thôi thì có em đời ta hy vọng.
Thôi thì có em sương khói môi mềm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh.
Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát.

Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi.
Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm.
Có phải em là mùa thu Hà Nội.
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về.
Ôi mùa thu của uớc mơ.

1 nhận xét: